Hồ Như Hiển
Thằng cu nhà em mới có mấy tuổi ranh, còn thò lò mũi xanh mà em đã
thấy nó có tướng làm quan rồi. Em căn cứ vào một số dặc điểm
sau đây:
1. Miệng trôn (thì các cụ dạy rồi
"miệng quan trôn trẻ" mà lị). Lắt léo, lươn lẹo, đổi trắng thay đen. Em
bảo nó đưa cho bố cái điều khiển tivi, nó đưa có một tay. Em bảo bố dạy
con sao. Nó liền vớ lấy cái bút và bảo, nhưng tay kia con bận rồi thây.
2. Nịnh nọt thành thần. Nó nịnh ông, rằng thì ông
hiền từ, đức cao vọng trọng, cháu yêu ông nhất. Nó nịnh mẹ, mẹ xinh
nhất nhà (hic, nhà mình có mỗi mẹ nó là phụ nữ), con cũng yêu mẹ nhất.
Khi có mặt cả ông và bố mẹ, em hỏi nó: con yêu bố không. Nó bảo có. Em
hỏi tiếp, con yêu mẹ không. Nó bảo có. Em lại hỏi, thế con yêu ai nhất.
Nó bảo, con yêu... ông nội nhất. Sic!
3. Ăn hối lộ.
Mọi người thơm nó thì được. Em đòi thơm nó, nó không bao giờ cho. Nó
bảo rằng nó sợ râu của em. Nhưng thực ra không phải vậy. Vì em bảo, cho
bố thơm, bố cho con cái này cái kia lập tức nó đồng ý ngay. Lại còn hào
phóng thơm lại em nữa.